Link bài viết gốc: https://thebusbybabe.sbnation.com/2020/6/15/21286636/manchester-united-tactical-analysis-the-diamond-midfield-is-a-bad-fit-pogba-bruno-fred-matic
Hôm qua, chúng ta đã nói về việc liệu United có cần Pogba nữa hay không và bài viết cũng đã đề cập đến việc sử dụng cả 4 cầu thủ Pogba, Bruno, Fred và McTominay trong cùng một đội hình. Chắc chắn nói đến đây thì nhiều người sẽ nghĩ ngay đến sơ đồ 4-1-2-1-2 hay nói cách khác là 4-4-2 kim cương, sơ đồ mà United đã từng sử dụng khá nhiều ở mùa giải trước cũng như trong trận đấu gặp Everton ở mùa giải này. Vậy ý tưởng này có hiệu quả không? Bài viết ngày hôm nay sẽ trả lời cho câu hỏi đó.
Đây là lần đầu tiên trong mùa giải này mà Solskjaer có trong tay đầy đủ những quân bài ở trong tay (còn Phil Jones chấn thương nhưng mà dẹp mẹ đi). Giờ đây vấn đề nhân sự ở tuyến giữa sẽ không còn nhức nhối nữa và Solsa hoàn toàn có thể thực hiện những ý đồ chiến thuật của mình một cách thoải mái.
Dù vậy, cơn đau đầu vẫn còn đó. Nếu như ở vị trí số 10, Jesse Lingard và Andreas Pereira cứ thi đấu là fan bị mù mắt và không có tuổi để so với Bruno thì ở hàng tiền vệ, Nemanja Matic, Fred, Scott McTominay, Paul Pogba và thậm chí là cả Bruno Fernandes đều xứng đáng có một vị trí trong đội hình.
Rất nhiều người đã kêu gọi Ole Gunnar Solskjaer sử dụng sơ đồ kim cương để có thể nhét nhiều tiền vệ nhất có thể vào đội hình, với Anthony Martial và Marcus Rashford sẽ đá cặp với nhau trên hàng công.
Thực tế thì đây là một ý tưởng khá tồi.
Câu hỏi được đặt ra ở đây là bạn muốn nhét 11 cầu thủ tốt nhất vào đội hình hay là đá với đội hình mà cả đội có thể thi đấu tốt nhất? Phần lớn chắc chắn sẽ lựa chọn vế thứ hai.
Với sự thiếu ổn định và những điểm yếu trong lối đá của Daniel James và Mason Greenwood, cộng với việc các tiền vệ đều đang có phong độ rất cao, rõ ràng sơ đồ kim cương sẽ giúp United có được 11 cầu thủ tốt nhất trong đội hình của mình.
Thế nhưng cái giá phải trả sẽ là sự đi xuống của cả đội hình.
Mùa giải năm ngoái, đội hình kim cương đã được đoàn quân của Solsa sử dụng trong một số trận đấu, đôi khi là vì Solsa muốn, đôi khi là vì bắt buộc phải dùng. United có những chiến thắng trước Leicester, Tottenham và Arsenal ở FA Cup, nhưng không thể đánh bại được Chelsea, Huddersfield và Cardiff. Và nếu chúng ta nhìn kỹ hơn vào những trận đấu này sẽ thấy được khá nhiều vấn đề.
Chúng ta sẽ không nói đến nhiều về các trận đấu sau cuộc đối đầu với Arsenal bởi những chấn thương và các vấn đề mà United gặp phải khiến Ole buộc phải thay đổi chiến thuật. Nhưng ở ba trận đấu đầu tiên, khi United có trong tay đầy đủ quân số thì có rất nhiều thứ đáng để đề cập đến.
Khi United chơi với sơ đồ kim cương mùa giải trước, họ chơi Mourinho Ball: giữ cho đội hình được tổ chức tốt, nằm ngửa chịu trận, cố gắng ăn được 1 bàn thắng. Đúng là nó hiệu quả thật, nhưng United không thắng bằng lối đá hấp dẫn. Đây là cách chơi dựa vào những tình huống phản công, thậm chí United mùa này còn phản công tốt hơn so với mùa trước.
Vậy chơi thôi chứ ngại gì nữa. United có thể chơi được với hệ thống này trong trận đấu đầu tiên trở lại với Tottenham, mặc dù đây là đội bóng của Mourinho, nhưng chắc chắn nó sẽ không hiệu quả mà còn khiến United bị chửi thêm vì phụ thuộc quá nhiều vào các tình huống phản công.
Vậy tại sao United không thể tấn công được với sơ đồ kim cương?
Bởi sơ đồ kim cương yêu cầu Rashford và Martial rời bỏ những vị trí quen thuộc của mình để đá cặp tiền đạo trong sơ đồ này.
Đó là một sự thay đổi lớn và nó không tối ưu hóa được bộ kỹ năng mà cả hai cầu thủ đang có.
Trong mùa giải này, United đã rất nhiều lần chơi với sơ đồ hai tiền đạo, kể cả là với hệ thống kim cương hay hệ thống 3 hậu vệ. Họ sử dụng hai tiền đạo trước Liverpool (H), Partizan (A), Chelsea (League Cup), Liverpool (A), Tranmere, City (lượt về League Cup), Chelsea (A), Everton (A) và City (H). Chúng ta sẽ không xét đến Tranmere bởi chênh lệch trình độ là quá lớn, nhưng nếu như nhìn vào các trận đấu còn lại, rõ ràng có một sự sụt giảm nhẹ so với những thống kê trung bình của United trong mùa giải này.
Ngay cả trước một đối thủ được đánh giá là yếu hơn như Partizan mà những con số của United cũng tệ hơn so với trung bình của họ ở Europa League (15.89 cú sút/trận, 1.68 bàn/trận). Nhiều người sẽ nói rằng, United chủ yếu sử dụng sơ đồ 2 tiền đạo trong các trận đấu khó khăn, nhưng United cũng đã sử dụng 4-2-3-1 trong các trận đấu với Chelsea, Everton và Manchester City ở mùa giải này và các thông số như tỉ lệ kiểm soát bóng, số cú sút, xG đều tốt hơn (45.75%, 13 cú sút/trận, 1.76 xG/trận, hiệu số xG là 0.67) trong khi đó số cú sút phải nhận là tương đương (15.75).
Nếu như những con số trên chưa đủ sức thuyết phục bạn về việc United bế tắc như thế nào khi thi đấu với hai tiền đạo, thì hãy cùng nhìn xem cách mà họ ghi bàn trong các trận đấu đấy.
Chỉ có 4 bàn thắng mà United ghi được là đến từ các tình huống open-play. Rõ ràng có thể thấy được United bế tắc như thế nào khi thi đấu với sơ đồ không phải sở trường của họ.
Có người sẽ nói rằng lý do sơ đồ này không hoạt động được hiệu quả là bởi cả Martial và Rashford chưa bao giờ đá cặp tiền đạo với nhau cả và điều này là hoàn toàn đúng. Cả hai mới chỉ thi đấu cùng nhau có hai lần trong toàn bộ sự nghiệp của họ, trong hai trận đấu với Tottenham và Leicester mùa giải trước, và trùng hợp thay đó cũng là hai màn trình diễn tấn công tệ hại nhất của United trong quãng thời gian tạm quyền của Solskjaer.
Vấn đề là bởi cả Martial và Rashford đều thích được sử dụng ở bên phía cánh trái hơn và khi chuyển sang sơ đồ 2 tiền đạo, một người sẽ phải di chuyển ra cánh phải và người đó thường sẽ là Rashford.
Rõ ràng rằng Rashford không thể thi đấu ở vị trí đó.
Khi United bắt đầu bị cơn bão chấn thương quét qua, Rashford thường được xếp đá ở vị trí winger phải, hoặc đá bên phải cặp cùng với Romelu Lukaku trong sơ đồ 2 tiền đạo. Và đó cũng là lúc mà phong độ của Rashford bắt đầu đi xuống. Anh chỉ ghi được 3 bàn non-penalty và không có bất kỳ pha kiến tạo khi được xếp thi đấu ở bên cánh phải.
Quay trở lại với vấn đề sơ đồ kim cương. Có hai cách để vận hành hệ thống này. Cách thứ nhất đó là cả 4 tiền vệ cũng như 2 tiền đạo sẽ co cụm lại và tập trung nhiều vào khu vực trung tâm. Việc này yêu cầu các wing-back sẽ phải dâng cao lên và thực hiện công việc kéo width cho cả đội.
Đấy chính là cách mà United đã thi đấu trong trận gặp Everton trước khi cả giải đấu bị lockdown. Tuy nhiên, vấn đề là khi Everton khai thác những khoảng trống ở phía sau, các wing-back sẽ buộc phải lui về phòng ngự. Khi đó công việc cover khu vực cánh sẽ thuộc về các tiền vệ, và như chúng ta có thể thấy dưới đây, Scott McTominay đã gặp rất nhiều khó khăn để thực hiện công việc này.
Với việc các wing-back của United đã bị ghim lại, nhiệm vụ kéo width sẽ do Bruno đảm nhận và rõ ràng nó sẽ không phát huy được hết sức mạnh của cầu thủ người Bồ Đào Nha (Bruno có số đường tạt bóng nhiều nhất United ở trong trận đấu này).
Bước sang hiệp thi đấu thứ hai, United chuyển sang cách vận hành còn lại (giống với cách họ đã làm trong các trận đấu với Tottenham và Leicester mùa trước) đó là họ sẽ đẩy hai tiền đạo của mình ra biên, trong khi đó cầu thủ chơi ở đỉnh kim cương sẽ thi đấu giống như một false-9.
Cách vận hành này sẽ giúp cho cầu thủ ở đỉnh kim cương có nhiều khoảng trống hơn, cùng với đó là tạo điều kiện cho các winger và tiền vệ phía sau có thể băng lên khai thác các khoảng trống.
Vấn đề là tại sao phải chơi như thế này? Bruno rõ ràng có thể đá được ở vị trí này, nhưng chẳng phải sẽ là tốt hơn nếu để Martial thi đấu ở đây?
Tại sao lại đưa Martial từ vị trí sở trường của anh ta sang một vị trí hoàn toàn khác biệt? Đó là còn chưa kể đến việc Rashford phải thi đấu trái sở trường ở vị trí cánh phải.
Sơ đồ kim cương chắc chắn sẽ giúp việc lựa chọn ai sẽ thi đấu trong 5 tiền vệ của United sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều, nhưng liệu nó có đáng để hi sinh đi sức mạnh tấn công của cả đội bóng?
Sơ đồ 3 trung vệ hay sơ đồ kim cương có thể là một công cụ hữu hiệu để tăng sự cứng cáp cho hàng thủ của bạn và tận dụng tốt được những pha phản công nhanh, nhưng nó chỉ được sử dụng để Solsa có thể khỏa lấp đi được những mất mát do chấn thương, hay khi thi đấu với một đối thủ có trình độ vượt trội hơn hẳn.
Nhắc qua một chút về trận đấu vào thứ 7 tới đây. Manchester United giờ đây đến Liverpool, Manchester City còn đéo sợ, sợ đầu buồi cái thằng Tot gà của Mou phèo. Khi hai đội gặp nhau vào tháng 12, Tottenham đang có trong tay lực lượng mạnh nhất. Và United không chỉ thắng mà còn là thắng theo một cách đầy thuyết phục. Cả trận, United chỉ để cho Tottenham sút được 8 quả với xG chỉ là 0.54. Bỏ qua tình huống ghi bàn của Dele Alli thì United gần như không để cho Tottenham có bất kỳ cơ hội nào để có thể tiến sát đến khung thành của David De Gea.
Và họ làm được điều đó bằng sơ đồ 4-2-3-1. 3 ngày sau, vẫn là 4-2-3-1 nhưng với một cách chơi hoàn toàn khác, họ đã hạ gục được gã khổng lồ Manchester City của Pep Guardiola. Đó chính là cái hay của Ole. United có thể chơi bóng theo nhiều cách khác nhau mà chỉ với 1 sơ đồ, nhưng điều quan trọng là phải đặt các cầu thủ vào đúng vị trí của họ thì mới có thể thành công được.
Mùa giải này, Solsa chỉ đá với sơ đồ 2 tiền đạo khi ông gặp phải những vấn đề về chấn thương. Mỗi lần đá với sơ đồ này là Martial hoặc Rashford đang chấn thương. Chỉ có duy nhất một ngoại lệ là ở trận đấu với Partizan khi Martial mới trở lại sau chấn thương và Solsa muốn cho Rashford được nghỉ ngơi một chút.
Nói cách khác, đây là phương án bất đắc dĩ mà United phải sử dụng.
Chỉ tính trong Premier League, theo Understat, khi chơi với sơ đồ 4-2-3-1, United có xG là 1.65/90 phút và xGA là 0.92. Trong khi đá với 2 tiền đạo, xG tụt xuống còn 1.15 trong khi xGA tăng lên đến 1.32. Đọc đến đây chắc các bạn cũng tự hiểu rằng 4-2-3-1 đang là sơ đồ tốt nhất đối với United ở thời điểm hiện tại.
Chơi với sơ đồ tốt nhất. Đưa Rashford và Martial trở về với vị trí sở trường của họ. Chắc chắn đội bóng sẽ tốt hơn kể cả việc đó sẽ phải hi sinh đi mất một tiền vệ xứng đáng được thi đấu.
Comments