Ký ức thanh xuân như cơn mưa rào xối vào sự cằn cỗi của tâm hồn những ngày cuối đời.
Một cuốn sách tôi đọc đã lâu rồi, ai đó đã nói rằng, nếu khi còn trẻ không làm những điều vụng trộm ngu ngốc, chúng ta sẽ không có thứ gì để cười khi về già.
Càng đi xa, tôi mới càng thấy điều đó đúng.
Cuộc đời mỗi con người là một cuốn sách mà bản thân mỗi chúng ta là tác giả. Mỗi ngày mới là một trang sách mới. Và chúng ta sẽ hoàn thành chương cuối cùng khi chúng ta chết đi.
Cuốn sách đó càng dày lên, khi chúng ta đọc lại những chương cũ, ai nấy đều cảm thấy tiếc nuối, và muốn có cơ hội được viết lại những dòng chữ nguệch ngoạc dang dở.
Tôi cũng vậy.
Thanh xuân của tôi thiếu đi một chút liều lĩnh, một chút điên rồ, một chút ham chơi bồng bột của tuổi trẻ. Tôi sống vội quá, lý trí quá, già trước tuổi nhiều quá. Nên mỗi khi có dịp chiêm nghiệm lại quãng thời gian đã qua, tôi đều ước, giá như mình dành thời gian cho bản thân nhiều hơn chút nữa. Sống phóng khoảng hơn, và gạt đi những lo âu và trách nhiệm không đúng tuổi. Thì có lẽ thời thanh xuân sẽ trọn vẹn hơn biết bao
Đôi khi trong tôi cứ tồn tại một chút ganh tỵ với chúng bạn về những buổi nhậu say sưa, những đêm dài cày games mê mải. Tôi biết, cũng rất nhiều người ganh tỵ với tôi về nhiều thứ. Nhưng đời là thế, người ta luôn mong những điều họ không có mà.
Có lẽ vì thế, mà cứ mỗi trang sách, mỗi câu chuyện của từng nhân vật trong cuốn sách này, tôi lướt qua mà cứ như tìm được mảnh ghép còn thiếu của tâm hồn mình. Đọc những dòng hồi tưởng đó mà cứ ngỡ như ký ức trong mơ của chính bản thân khi còn trai trẻ.
Tôi k có thói quen đọc nhiều đầu sách, mỗi loại tôi chỉ chọn cho mình một vài quyển, và vài ba năm, tôi lại chiêm nghiệm lại những cuốn sách đó. Mỗi lần đọc lại, là một lần khám phá ra thêm nhiều điều thú vị mới. Đó cũng là cách tôi nhận ra những thay đổi của mình trong cuộc đời.
Một cuốn sách không phải của một nhà văn chuyên nghiệp, nhưng có lẽ vì thế nên mới có một cuốn sách nói không với những giáo điều, không thuộc những chuẩn tắc cũ kỹ, rất đời thường, và rất hiện thực. Không cần phải tìm đến những tác phẩm văn học vĩ đại nhưng khó đọc và khó nuốt, nếu đủ tinh thông và trải đời, tất cả những bài học về cuộc sống đều nằm ở đây cả.
Một tác phẩm thuần Việt, có lẽ là hay nhất tôi từng đọc.
Lần thứ hai, tôi thấy cuốn sách còn hay hơn lần đầu.
Cám ơn thế hệ thanh niên Nam Đồng ngày ấy !!! Cả về công lao và xương máu thời chiến tranh, và chính cuốn sách này của thời hiện tại.
P/s: ngày xưa tôi không điềm tĩnh thế này đâu. Riêng ba cái thể loại oxchos toxic trên mạng hoặc ngoài đời á, tôi chửi cho đéo ngóc đầu lên được hoặc tỏ thái độ khinh bỉ ra mặt cơ. Nhưng chính cuốn sách này, cách đây vài năm, đã dạy cho tôi một bài học, đó là môi trường sống và những người xung quanh tác động cực kỳ lớn lên một con người. Và thực ra những người bình thường không có nhiều lựa chọn trong việc thay đổi cuộc sống và tư duy của chính mình vì nhiều những điều trói buộc khác nhau. Nên dần dần, tôi mới có nhiều sự cảm thông hơn trong cuộc sống, t mới biết đi chậm lại và dìu những người xung quanh tiến lên, thay vì chỉ phăng phăng chạy một mình và đạp bỏ tất cả những chướng ngại khác trên đường.
Chả bao giờ là quá muộn để thay đổi bản thân cả. Ngu không phải là cái tội, biết ngu mà vẫn lựa chọn được ngu thì là ngu vãi lol. Đó là chân lý hihi 😘😘😘
Comments