top of page
Writer's pictureJason W. Ke

HOÀI NIỆM !!!

Có lẽ ai chả mơ về một ngày xa xưa, hoặc tiếc nuối điều gì đó trong quá khứ của mình.


Ký ức, hoài niệm là tài sản lớn nhất của con người, và cũng là thứ mất ngọt chết ruồi nguy hiểm nhất.

Người sống mà không có ký ức, hoài niệm, ta coi đó là một cuộc sống vô nghĩa. Cũng giống như cách nếu cái chết không hiện hữu, thì cuộc sống sẽ chẳng được coi trọng nữa vậy. Lớn lên, già rồi chết đi như một lẽ tự nhiên, chẳng ai có thể tránh khỏi cái vòng tròn định mệnh nghiệt ngã ấy. Càng gần đến những phút cuối cùng của cuộc đời, ta càng nghĩ nhiều về những ngày đã qua của cuộc sống. Những khoảnh khắc đẹp, những ký ức vui vẻ bên người thân, bạn bè, những trải nghiệm đáng quý, để ôn lại một quãng đời hạnh phúc. Hay kể cả là những kỷ niệm buồn, những câu chuyện đau lòng với một cái tâm thanh thản, ta biết ơn đời đã dìu ta qua sóng gió, để có thể ngồi đây chiêm nghiệm lại tất cả.


Nhưng nếu cứ sống mãi với hoài niệm và những ký ức, ta lại xem nhẹ tương lai. Và cũng chính đó là cách ta coi thường sự tồn tại của chính mình.


Liệu chăng có ai rẽ bước qua khu phố mà ta đã lớn lên lại không thấy bồi hồi. Vô tình gặp lại người xưa lại không có một chút xao xuyến hoặc tức giận thê lương. Hay cầm trên tay những kỷ vật của quá khứ mà không xuyến xao.


Ta sống vội, không hẳn là ta bỏ quên đi quá khứ. Có chăng đó là cách ta tự dối lòng rằng ta phải sống cho tương lai. Bởi, ta sợ bị lạc lối trong dĩ vãng, mà quên mất ngày mai, sợ cái cảm giác những điều tốt đẹp cứ dần rời bỏ mình, sợ phải nghĩ đến ngày thanh xuân sẽ không bao giờ trở lại nữa.


 

Chào tuổi 29 !!!


Cái tuổi chẳng già để mãi nhìn về quá khứ, nhưng cũng chẳng trẻ để hướng đến tương lai một cách lạc quan tự tại.#

Tôi đã đi hết nửa vòng Trái Đất, sướng có, khổ có, thành có, bại có.

Gặp biết bao nhiêu người, xấu có, tốt có.

Để rồi mất 28 cái xuân xanh, trả biết bao nhiêu giá cho đời, đắng cay, nước mắt, và cả máu. Tôi mới nhận ra, điều quan trọng nhất là niềm vui và sự lạc quan, thứ mà có vẻ tôi đã đánh mất từ rất lâu rồi.

Dường như lại phải ngóng về cố hương, nơi tôi đã rời bỏ để đi tìm lý tưởng của mình. Lý tưởng thì đã thấy, một chuyến đi thành công rực rỡ với vô vàn những trải nghiệm, những bài học đáng giá mà có lẽ với nhiều người, họ có bỏ cả đời cũng không thể tìm thấy.


Thế nhưng sao vẫn thấy lòng không yên !!!


Cuộc sống, mơ một lần được sống đúng tuổi, được YOLO vô lo vô nghĩ, được thích là nhích, mặc kệ cuộc đời. Rõ ràng là có thể làm được bởi chẳng ai ép buộc, nhưng sao thấy khó quá.


 

Đm thằng nhân cách số 2, nó thường xuất hiện mỗi khi mình mất ngủ, có thích tản văn ngôn lù triết lý không đmm 😠😠😠. Btw, sinh nhật ngày 14 rồi, khỏi chúc nhé 🥶🥶🥶.



1,912 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page