"The sound of silence"
Là ca khúc được thể hiện bởi bộ đôi Simon & Garfunkel vào năm 64. Tuy nhiên, ca khúc này không đem lại nhiều may mắn cho bộ đôi trên khi album bán ra là là một thất bại về doanh thu khiến cho hai người này đường ai nấy đi năm 65.
Ca khúc này chỉ trở nên nổi tiếng khi được phát trên Radio vào cuối những năm 65 và trở thành hit đứng đầu Bill Board 100 cùng kỳ và trở thành một hiện tượng trong giai đoạn đó.
The Sound of Silence cũng là một ca khúc rất lâu đời khi mà đến tận những năm cuối thế kỷ 20, giai điệu vẫn được vang lên rất thường xuyên từ những băng cassette, và nó chỉ thực sự biến mất trong khoảng thời gian giao thời những năm 2000s, khi mà văn hóa nhạc đại chúng có những bước chuyển mình thực sự lớn.
Và sau khoảng hơn 10 năm "bài hát được phát lên bởi sự yên tĩnh", năm 2015, The Sound of Silence lại một lần nữa công phá thị trường âm nhạc với bản cover của Disturbed. Tuy thành công về thương mại không quá khủng khiếp như bản gốc những năm 60s, nhưng việc "Âm thanh của sự tĩnh lặng" một lần nữa được vang lên dưới những nốt trầm, những mảng tối, và đeo lên mình chiếc áo của heavy-metal, cho thấy rằng:
"nếu đã mang dòng máu hoàng gia trong người, thì dù có khoác thiết bào cưỡi bạch mã, hay cầm lưỡi hái lướt hắc phong, thì người người cũng phải quỳ rạp bằng những cách khác nhau thôi".
Khác với bản gốc với một tiết tấu nhanh vừa phải và một màu sắc vui tươi (dù thông điệp của bài hát thì đéo vui tí nào), Disturbed - dù mang danh là cover lại, nhưng lại làm thành công hơn Simon & Garfunkel ở việc truyền tải thông điệp cốt lõi của bài hát. Sự đen tối, những quãng gằn của David Draiman mới chính là "Sound of Silence" thuần khiết nhất.
Tất nhiên chúng ta phải gửi lời tribute đến tác giả Paul Simon và bộ đôi Simon & Garfunkel, nhưng xin lỗi, "The Sound of Silence" đích thực là của Disturbed.
Đây là một ca khúc mà lyrics thực sự khó để miêu tả cái hay bằng lời, bởi nếu bạn đã từng một mình ngồi trong những đêm trăng thanh tĩnh lặng, bầu bạn chỉ là ly cafe, hay điếu thuốc lá. Hoặc nếu đã từng đặt chân vào cái nơi mà thứ duy nhất mà bạn nghe chỉ còn là nhịp tim đập, và giọng nói của chính bản thân mình. Đối tượng giao tiếp duy nhất chỉ còn là tâm trí, thì khi nghe những lời hát vang lên, bạn sẽ được gợi nhớ lại cái không/thời gian kinh khủng nhất cuộc đời của mỗi người đấy.
Còn nếu bạn chưa trải qua những điều trên, thì mình chịu, bởi nỗi sợ là thứ rất mơ hồ để giải thích cho một người chưa từng biết sợ là gì.
"Fools", said I, "You do not know Silence like a cancer grows Hear my words that I might teach you Take my arms that I might reach you"
Comments