Một cụm từ được nhắc đến rất nhiều trong thời đại số ngày nay. Một cụm từ gây tranh cãi rất nhiều, được cho là ước mơ của những người thành đạt, và là những lời biện hộ của kẻ thất bại.
Cuộc sống đơn giản là gì ???
Trước tiên, nó phải thỏa mãn điều kiện cần, đó là sống được đàng hoàng tử tế trước nhất. Đơn giản không có nghĩa là nghèo khổ, đơn giản không có nghĩa là thiếu hụt. Bạn cần có tiền để ăn, cần có một nơi để ở, và có thể cần thêm một công việc để làm, có lẽ vì tiền, nhưng nếu bạn không cần tiền nhiều thì bạn phải lao động vì thứ khác, ví dụ như niềm tin, lý tưởng, tương lai. Sống phải đi đôi với lao động, nếu không cuộc sống sẽ mất đi một nửa ý nghĩa của nó. Và bạn phải có một chút sự chuẩn bị tài chính cho những biến cố trong tương lai ví dụ như bệnh tật, thất bại, vân vân và mây mây
Kế đến, một cuộc sống đơn giản, nghe thì đơn giản, nhưng nó lại yêu cầu cực kỳ nhiều trải nghiệm. Bạn không thể coi cuộc sống của bạn là đơn giản khi bạn chưa hề trải nghiệm những thứ giàu sang và xa hoa khác. Sẽ thật nực cười khi một ông khố rách áo ôm vỗ ngực nói, tôi có thể sống đơn giản, bởi lão làm gì còn lựa chọn để sống phức tạp chứ. Cuộc sống đơn giản chỉ tồn tại khi bạn có lựa chọn khác, nhưng bạn quyết định chọn nó. Nói đơn giản hơn, đó là khi bạn thừa sức bỏ tiền để mua một chiếc oto hạng sang để diễu phố, nhưng bạn lại chọn cách đi bộ để tận hưởng một chút khói cho đời thêm bụi bặm vậy.
Cuộc đời này rõ là bể khổ, là một cuộc đua khắc nghiệt ngay từ lúc bắt đầu khi bạn sinh ra với tâm thế chiến thắng của kẻ đã đánh bại hàng vạn con tinh trùng trong cuộc đua đến với tế bào trứng. Thế nhưng việc tiếp tục sống ganh đua hay chấp nhận sống đơn giản để tận hưởng cuộc sống theo một cách khác biệt và mặc kệ thói đời lại là lựa chọn của bạn.
Một cuộc sống thành đạt, giàu sang, vợ xinh như người mẫu, là ước mơ của bạn. Thế bạn đã bao giờ nghĩ đến cái giá phải trả của họ để có được và duy trì những thứ đó chưa. Rất nhiều thứ khổ, thậm chí cực kỳ khổ kể cả khi bạn là thế hệ thứ hai. Tôi có một anh bạn, anh ấy là thế hệ thứ hai của một gia đình cực kỳ giàu có và thế lực xét trên bình diện cả nước, tiền tiêu có lẽ 3 đời ăn chơi tàn phá cũng k hết. Thế nhưng, ngoài cái việc tiền tiêu không phải nghĩ, shopping không cần nhìn giá ra thì tôi chẳng thấy anh ấy có gì khác kể cả sự tự do cá nhân. Công việc thì phải làm những thứ gia đình sắp đặt một cách tuyệt đối, vợ cũng phải lấy người được chỉ định mà dứt ruột chia tay người mình yêu, một chị mà trong mắt tôi, vừa xinh vừa giỏi vừa đa tài. Quan trọng hơn là hai anh chị rất yêu nhau, đến tận giờ, khi mà chia tay chắc cũng được ba năm rồi, tôi vẫn cảm nhận rõ họ vẫn hướng về nhau từng ngày dù chỉ là trong suy nghĩ.
Tôi không nhiều tiền như anh ấy, tiền tiêu một năm cho cuộc sống của tôi có lẽ chỉ bằng anh ấy tiêu một tuần nếu thích, tài có lẽ cũng chẳng bằng, nhưng tôi thấy tôi hạnh phúc hơn rõ rệt. Vì tôi được làm thứ tôi muốn, lấy người tôi yêu, và sống tự do bay nhảy, tôi thích thì tôi đến, chán thì tôi đi, thay vì cảnh cá chậu chim lồng.
Đừng mơ những thứ mình chưa sẵn sàng, đừng đánh đổi cho những thứ mình không hiểu rõ.
Đôi dòng cho một người bạn của tôi, người đang phải kinh qua cuộc khủng hoảng niềm tin có lẽ là kinh khủng nhất trong đời mỗi con người. Thói đời, những lời dèm pha, những tiêu chuẩn xã hội luôn khiến con người cực kỳ mệt mỏi và khổ sở với nó.
Tại sao cứ đến tuổi thì phải yêu, phải lập gia đình, và phải có con. Tại sao cứ đến một tầm tuổi nhất định, nếu không có công việc ổn định thì lại bị coi là loser. Tại sao cứ phải tự mình đeo thêm những phiền toái và trách nhiệm như một hệ quả của cái vòng lặp tồn tại, để rồi bán rẻ thời gian và sức lực, tư cách, phẩm giá để chạy theo những quy chuẩn xã hội phiền phức và vô nghĩa.
Hãy cứ đơn giản đi !!! Bởi chúng ta được phép như thế mà.
Comments